Bạn vẫn mắng tôi là “không thể hiểu nổi”, là “gàn dở” khi tôi nộp đơn thôi việc lúc đang là phó phòng ở một cơ quan nhà nước, một công việc ổn định, nhàn nhã, dù lương không cao nhưng bổng lộc tương đối dư dả. Nói ra nguyên do, thật khó, bởi với số đông mọi người, với thang giá trị được công nhận phổ biến ngày nay, họ sẽ không hiểu điều tôi nói.
Tôi nghỉ việc, cả cơ quan ai cũng ngạc nhiên. Chỉ nay mai là tôi lên chức trưởng phòng, con đường sự nghiệp rộng mở… Mẹ tôi, một giáo viên cấp hai đã nghỉ hưu, suốt đời “ăn lương nhà nước”, gần như bị sốc khi tôi thông báo sắp bỏ việc. Lo lắng đến mất ngủ nhiều đêm liền, bà gọi hết anh em, bạn bè, họ hàng nhờ họ can ngăn, khuyên nhủ tôi qua điện thoại không xong, bà cất công đi xe khách hơn 200km đến thành phố nơi tôi sống, chỉ để ngồi giảng giải. Rằng, công việc nào cũng có lúc khó khăn, cũng có những điều không vừa ý, cần phải kiên cường vượt qua. Rằng, người ta mất hàng mấy trăm triệu để có được một chỗ làm trong cơ quan nhà nước, giờ đang yên đang lành lại bỏ!